VỀ NHÀ MỚI
Gia đình chuyển vào sài gòn. Vi ra vào nhiều lần sài gòn để công việc và để tìm một ngôi nhà để thuê, gọi là tạm thời trong thời gian ban đầu chưa có ngôi nhà chính thức. Thời buổi này chuyện thuê nhà để ở cũng là bình thường thôi, nước ngoài nó đã là từ lâu, tuy nhiên việc ở thuê tại việt nam chưa được thuận tình cho lắm, vì cũng thuê nhưng nó có một cái gì đó cố định, đúng nghĩa là tạm nhưng tạm trong sự an tâm. Còn việt nam , thích thì họ cho thuê nhiều lúc cần thì họ đòi, do đó tâm lý thuê nhà ở cũng bấp bênh. Thế mới biết ai cũng muốn có một ngôi nhà, cũng là tiền vay nhưng thuê nhà để trả ngân hang mỗi tháng thì cũng vững vàng hơn là trả cho chủ nhà.
Vi vào sài gòn 28 tháng 05 đó có thể nói là ngày đẹp trời , và ngày quyết định lấy ngôi nhà chung cư làm bước đệm ban đầu. Sau bao lần tìm kiếm bây giờ ngôi nhà này tương đối là thỏa mãn, vừa gần với trung tâm, tiện cho con đi học và nhất là khu yên tỉnh đó là những nhu cầu mà chúng tôi đặt ra. Vi vào nhà đó, và bắt đầu một mình lo dọn, và sữa soạn để chuẩn bị cho 1 tháng 06 là chính thức để cúng kính và ở luôn đó, theo cách tính của ông bà ta xưa nay, vào nhà mới là phải coi ngày, tuy nhiên chúng tôi cũng hiểu rằng, nhà có yên ổn hay không là do cái phước của mình, và chính là mình tạo nên sự yên ổn, cúng kính nhiều coi ngày giờ, lo lắng quá, mà cái tâm cái tình cứ lục đục thì không có nghĩa gì hết, những chuyện coi ngày và cúng kính đểu bỏ qua một bên.
Vi cho tôi biết là nhà đã sẳn sàng chuẩn bị cúng thôi, Bố mẹ và Sóc nâu cũng đã vào rồi, các con rất thích ngôi nhà mới, Bố mẹ thì khỏi nói, thấy được ngôi nhà khang trang, mừng cho con gái đi xa có một nơi ở ổn định và có một trái tim đang yêu thương và trong ngóng có ngày về.
Bạn bè và những người than, Vi muốn mời đến tham dự cũng đã có mặt đầy đủ, những người không đến thì đểu có lý do chính đáng. Bạn bè trên cuộc đời này thì có nhiều, nhiều người có rất nhiều bạn, có người thì không bao nhiêu, nhưng tựu trung lại, bạn bè phải ra bạn bè, bạn bè để chia sẻ, chứ bạn bè mà phức tạp hơn thà không có còn hơn là có, có để sanh chuyện thì chắc chắn hãy lựa chọn không có. Rất mừng cho Vi là cũng có được vài người bạn thân, nhưng thời gian trải nghiệm và để chứng minh bạn than thì chưa biết mức độ thân và có thể chia sẻ được khi nào, bây giờ trước mặt là mừng và mừng có những người bạn tốt.
Conan cũng đã vào và quen với môi trường mới, trong những ngày nghĩ hè để con không bị gò bó và cứ lẩn quẩn trong nhà, nên Mẹ vi quyết định cho Cônan đi học võ, một chú bé thích làm thám tử, mà được đi học võ thì khoái biết chừng nào, chắc chắn là sẽ có tiến bộ. Conan bản tính năng động, con trai như thế thì rất tốt, đầu tiên là năng động nhưng biết chăm sóc chút xíu và dạy dỗ kỹ lưỡng chắc chắn là sẽ dễ dàng thành công cho cuộc sống sau này.
Làm cha mẹ ai cũng muốn con mình giỏi, con mình ngoan, con mình khỏe, ai cũng muốn hết, nhưng mấy ai lại được như ý nguyện, cho nên ông bà ta thường nói, cha mẹ sanh con trời sanh tánh là vậy. Vì không biết tính tình của con như thế nào có thể theo được và giống như sự chỉ bảo của mình hay không, đó là nỗi lo chung, tuy nhiên có nỗi lo gì chăng nữa cũng không thoát qua được phước báo của mỗi người. Người có phước báo thì đứa con sanh ra là bạn đồng hành với mình trong cuộc đời, còn không có phước thì hoặc là nợ hoặc là trả nợ cho mẹ và cha. Cho nên biết như vậy, chăm sóc và dạy bảo con là bổn phận làm cha mẹ, nhưng con hiểu thế nào về cha mẹ đó là bổn phận của con, chứ không có một sự áp đặt ở đây và mong muốn đòi hỏi nhiều, đòi hỏi nhiều , hy vọng nhiều thì càng thất vọng lớn, cho nên chúng tôi đồng quan điểm xây dựng con sống phải có trách nhiệm, và trước hết là trách nhiệm với chính mình, trách nhiệm với những gì mình làm, không ai lãnh nổi khổ cho ai, nổi khổ chỉ có chia sẻ chứ không có lãnh giúp, đó là ứng theo câu Phật nói, nghiệp ai tạo người đó nhận chứ không ai nhận lãnh giúp, có chăng là nghiệp chung, chung trong gia đình thì ảnh hưởng lẫn nhau mà thôi, chứ không ai nhận nghiệp riêng của ai.
No comments:
Post a Comment