VIẾT CHO CON THEO TỪNG NĂM THÁNG

Thursday, June 23, 2011

NGÀY NỘI MẤT

Ngày 12 tháng 06 năm 2011.Ngày nội mất. Thầy bói nói nội sẽ mất trong tháng này! Mất thiệt. Công nhận lúc này Thầy bói nói hay ghê, hèn gì Thầy bói nào cũng có nhiều tiền hết, nhưng khổ nổi lại ít người xem.

 Bố về tới nhà thì nghe tin nội mất, Bố gọi điện vào báo cho bà ngoại và mẹ Vi biết, cả nhà hoảng hốt, vì chưa nghĩ là nội sẽ đi, nhưng rồi đó là sự thật. Gia đình tranh thủ để kịp về đám tang nội, nhưng có kịp đâu về tới nơi thì nội đã đặt vào quan tài. Thời buổi hiện nay, có bỏ vào quan tài cũng thế, vẫn thấy mặt nội được, khuôn mặt nội vẫn tươi như ngày nào, nói chung nội đi cũng nhẹ nhàng.

Mẹ Vi lại khóc, khóc vì thương nội, và khóc vì hối hận chưa trả hiếu cho nội ngày nào hết, nội đi sớm quá, sớm nữa chăng 85 tuổi đời, người ta thường nói 60 năm cuộc đời nhưng như thế thì nội cũng đã thọ rồi đó chứ. Mẹ vi khóc cũng là một niềm hối hận, hối hận chung chung, chung cả mọi người, sự mất mát nào cũng có nuối tiếc hết cả, nhưng cũng còn nhiều cách báo hiếu.
Mẹ vi thỉnh máy niệm phật về để nội nghe, nhưng nghe sao não nề quá, có một câu niêm hoài, niệm mãi mà giong người niệm khàn khàn khó nghe, ảo não quá, không biết nội có siêu được không. Nghe mách bảo ở đâu có bán CD tụng kinh , mẹ vi mua về để nội nghe chuột tội, nhiều tội với nội lắm, hồi nhỏ chắc có lấy tiền của nội đây, bây giờ mở máy để nội sớm siêu thoát khỏi đòi nợ, chứ mẹ vi đâu có biết gì kinh điển. Cũng may là mẹ vi mia được 3 Cd kinh tụng Địa tạng, kinh siêu thoát. Thế là cả nhà đều hoan hỷ nhẹ nhàng, ai nghe cụng nức lòng vì Thầy tụng quá hay. Mọi người bàn tán con nhỏ cháu nội của bả có hiếu thật.


Đời người thì ai cũng phải chết, như lá trên cành, là già cũng rụng, lá xanh cũng rụng, sự chết đến với con người cũng như thế, không biết ai đi trước ai sẽ đi sau, nhưng cái chết không đáng sợ, chết có nghĩa là bắt đầu cho sự sống mới, nhưng sự chết ai cũng sợ, sợ chết mới đáng là thậtsự sợ. Nếu ai không sợ chắc người đó tu nhiều kiếp rồi, chứ chết thì buồn lắm.

Nội chết cả nhà đều buồn, nhưng mừng là một đời của nội với trần thế này thật nhẹ nhàng, hy vọng nội mau siêu thoát, đó là ước nguyện chung của cả gia đình. Cho nên, mời Thầy tụng kinh đến 49 ngày cho nội là chuyện đáng làm, không có cách báo hiếu nào hơn, chỉ có phần tâm linh mới quan trọng trong giờ phút này, cơm cháo,cao lương mỹ vị có ăn được chăng, chỉ là hương hoa và hương vị mà thôi.

 Vài dòng ghi dấu ngày nội mất cũng là nhớ tưởng đến một ân sanh thành, cha mẹ là những người gần gủi, hãy làm cho cha mẹ vui những ngày kế tiếp.


No comments:

Post a Comment