“Ba, Ba ơi! David bị cái gì thế?”, Clara, một cô bé nhỏ nhắn, ngước mắt nhìn cha, lo lắng.
“Ồ! David, không hiểu leo trèo ra sao trong vựa lúa, mà ngã từ trên cao xuống, kêu đau ở chân”, vừa trả lời con gái, người cha vừa vội vã lách mình bước vào nhà. Hai tay bồng đứa con trai, anh của Clara, ông bước tới chiếc giường ngay đó và nhẹ nhàng đặt con xuống. Bà mẹ của Clara, nét mặt đầy hốt hoảng, chạy vội đến săn sóc con và giục chồng đi mời bác sĩ về ngay.
Clara chạy đến bên mẹ, nhìn người anh hàng ngày thường chơi đùa với mình, hiện nay nằm đó, mắt nhắm nghiền, nét mặt xanh rờn. Lòng thương yêu anh bỗng dâng tràn, làm cô bé thấy mắt mình cay cay, đôi dòng nước mắt cứ chực trào ra, để chảy xuống. Bé kéo tay mẹ ngập ngừng hỏi, “Mẹ, anh David có cần gì không? Con có thể làm gì, để giúp anh ấy bây giờ?”.
“Con còn bé quá”, nói rồi, bà mẹ dắt Clara xuống nhà bếp, rồi bảo, “Thôi, bây giờ con yêu của mẹ lấy bài vở ra học đi, làm bài đi. Đừng làm rộn chân mẹ nữa nhé”. Clara thấy thật khó khăn trong thời gian này ngồi im một chỗ mà học. Ít nhất là chờ xong vụ viếng thăm của bác sĩ.
Nhưng rồi kìa, ông bác sĩ tới. Ba hướng dẫn vào ngay phòng David. Clara cố lắng nghe bác sĩ nói những gì trong đó, nhưng vì có bức vách ngăn và lời nói quá nhỏ, nên Clara không nhận ra được gì cả.
Một lúc sau, người bác sĩ bước ra khỏi phòng và trước khi từ giã, còn căn dặn bà mẹ Clara thêm vài điều gì nữa. Sốt ruột quá, nên khi cửa cổng vừa đóng, Clara đã chạy đến bên mẹ hỏi, “Anh David có việc gì không mẹ?”.
“Cũng chưa được biết rõ nữa con. Tuy nhiên ông bác sĩ dặn là phải giữ đôi chân thật cẩn thận, không được cử động mạnh và càng giữ im được chừng nào càng tốt. Như vậy, tức là phải canh chừng và săn sóc anh ấy cẩn thận lắm”.
“Con không thể làm gì cho David lành được. Nhưng chắc con có thể giúp anh ấy được nhiều thứ, phải không mẹ?”. Clara hỏi mẹ.
Bà mẹ Clara nhìn con, không trả lời ngay, vì nghĩ đến rất nhiều công việc đang xoay quanh bà. Liệu bà có thể quán xuyến cả việc suốt ngày quanh quẩn bên David, để săn sóc cho nó. Nhưng Clara thì còn bé quá, chỉ mới 11 tuổi, liệu có đủ sức phụ trách phần vụ coi như là nữ y tá hay không. Rồi bà thở dài, trả lời con, “Ừ, tốt lắm, con có tấm lòng thật ngoan, cố thử, để xem ra sao nhe con”.
Thế là suốt những tuần lễ liền sau đó, Clara thường xuyên ở trong phòng David. Con bé chịu khó lắm. Nó luôn luôn giữ chăn gối cho anh thật phẳng phiu, sạch sẽ. Thường lấy khăn giặt ướt lau mặt cho anh. Khi bà mẹ nấu xong súp, thì chính Clara đã đỡ anh ngồi dậy, dọn muỗng nĩa cho anh ăn. Còn thời giờ rỗi, nó còn tìm những cuốn chuyện hay đọc cho anh nghe. Rồi đôi lúc không làm gì cả, thì nó ngồi im, lặng tĩnh, ngay bên cạnh giường anh.
Hành động của Clara đã làm chính bố mẹ em phải cảm động. Nhưng người cha đã nhận xét, sau mấy tuần lễ, Clara có gầy đi và nước da xanh xao thấy rõ. Ông trở nên lo ngại và bảo con gái, “Con đừng suốt ngày quanh quẩn bên David như vậy. Con phải bỏ ít thời giờ ra vui chơi ngoài vườn tược hay đồng cỏ, để có lợi cho sức khỏe của con. Hay bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày, sáng và chiều con lại phi ngựa vài ba vòng trong đồng cỏ, như trước đây con vẫn thích đó”.
Vâng lời cha, nên từ hôm đó, mỗi ngày Clara đều bỏ ít thời giờ để cưỡi ngựa chạy ít vòng. Nhưng xong đó, cô bé lại trở vào túc trực bên cạnh người anh bị bệnh. Tuy nhiên có hoạt động ngoài thiên nhiên đôi chút, sắc diện Clara dần trở lại hồng hào. Người cha bằng lòng lắm.
Rồi ngày chờ đợi, tuy có lâu, nhưng cũng đến. Hôm đó ông bác sĩ bảo, “David, con có thể ngồi dậy và đi được rồi đó”.
“Ông nói sao! Cháu khỏe hẳn rồi à?”, David ngạc nhiên hỏi lại bác sĩ, rồi ngồi nhích lại sát cạnh giường, đu qua đu lại đôi chân, bao nhiêu lâu không hoạt động, bây giờ chúng gầy như que củi”.
“Cháu ngoan, bác đã làm tất cả những gì, bác có thể làm được. Bây giờ là đến lượt cháu, phải tự mình cố sức phấn đấu, để chống lại cái bất hạnh là sự tật nguyền. Chỉ có cháu, mới có thể thắng được nó”. Nói xong, ông bác sĩ mở cửa bước ra khỏi phòng.
David từ từ đứng dậy. Vịn vào thành giường, nó dạm bước đi bước đầu tiên. Thân hình nó run lẩy bẩy và những giọt mồ hôi đã xuất hiện, lấm chấm trên vừng trán. Mắm môi, nó bước thêm bước nữa, nhưng đôi chân khẳng khiu, hình như không chịu đựng nổi sức nặng của thân mình, nên run bắn và tự nhiên khuỵu xuống, làm David lăn kềnh trên sàn nhà.
“Ô! Thôi chết rồi! Tôi què rồi! Tôi không đi được nữa rồi”. Vừa la lên, David đã bật lên tiếng khóc và hai hàng nước mắt ràn rụa trên gò má.
“Anh đừng sợ, ít lâu nữa anh sẽ đi lại được như bình thường. Chắc là đôi chân anh, từ gần 3 tháng qua không hoạt động, nên gân cốt cứng cả lại, bước đi khó khăn. Tập thể dục, chúng sẽ dẽo dai trở lại, rồi sẽ đi được chứ gì”, Clara cố làm ra vẻ không nhìn thấy anh mình khóc và dìu anh lại giường nằm.
Từ đó Clara càng bỏ thời giờ để chăm sóc cho David nhiều hơn. Cô bé thực sự đã là người y tá và David là bệnh nhân của cô. Cô nhất quyết là David sẽ đi lại được như trước đây.
Tuần tiếp theo tuần, Clara không hề biết mệt mõi. Cô luôn sát bên anh. Nói chuyện cùng anh, Đọc chuyện cho anh. Và luôn luôn tìm cách truyền cho anh lòng quả cảm, một niềm tin tưởng tuyệt đối là sau một thời gian ngắn nữa, David sẽ nhất định đi lại được. Cô thường xuyên giúp anh tập thể dục về đôi chân và hàng ngày ngắm đôi bắp chân của David nẩy nở và mạnh dần.
Cho đến một hôm, Clara dõng dạc nói, “Ngày hôm nay, anh thử lại và chắc chắn anh sẽ đi được”.
David đáp miễn cưỡng, “Ừ, anh sẽ cố gắng, nhưng nghĩ đến vụ té lần trước, anh còn sợ quá! Hay có thể, chân anh chưa đủ cứng cáp để bước đi dễ dàng chăng?”.
“Không, em thấy chân anh cứng cáp lắm rồi”, nói rồi Clara nhìn anh mỉm cười, như để khuyến khích David và cũng đồng thời che giấu sự xúc cảm trong chính lòng cô.
David tụt xuống giường, đôi chân còn lẩy bẩy. Anh nhắm nghiền mắt và khẽ bảo Clara, “Tao sợ quá!”.
“Đừng sợ, hãy dựa vào mình em”. Nói rồi Clara luồn tay mình vòng quanh hông anh, giữ thật chặt, trong khi David choàng một tay qua vai em, còn tay kia nắm vào thành giường. Tuy vậy David vẫn còn sợ không dám bước.
Clara phải giục, “Nào, bây giờ anh bước đi. Em biết anh có thể làm được mà. Cố gắng lên anh”.
David nghiến chặt hàm răng, khã đưa một chân lên trước. Người anh run bắn. Sợi gân ở chân cứng đơ gây cho anh một sự đau đớn đến toát mồ hôi ra khắp toàn thân. Nhưng anh mím môi giữ vững và càng ấn nặng lên vai của Clara. Clara cố gồng mình chịu đựng.
Rồi bước chân đó, David đứng được. Anh tiếp tục bước chân thứ hai. Rồi bước nữa...
Ngày theo ngày. Từng bước theo từng bước. Dần dà David đi hết cả một vòng trong phòng. Clara nhìn anh mỉm cười. Cô nghĩ đến bao nhiêu công khó nhọc của những ngày tháng qua, nhưng cô không thấy khổ và hối tiếc, mà trái ngược, một nguồn vui mênh mông bỗng tự đâu tràn ngập lòng cô. Cô vui trong sự được giúp ích và tấm lòng đó cô mang theo trong suốt cả cuộc đời.
Cô gái bé nhỏ kể trên tên thật là Clara Barton. Sau này lớn lên, lòng vị tha và yêu thương của cô còn cao cả và rộng lớn hơn nhiều. Cô đã từng phục vụ trong quân đội trong nhiệm vụ người nữ y tá. Cô là vùng hào quang chứa chất những yêu thương, những hy sinh, những sự chịu cực, chịu khó, luôn luôn quên mình để chỉ nghĩ đến người. Nơi nào có chiến trận, có những người lính bị ốm, bị thương, là nơi đó có sự hiện diện của Clara Barton. Cô đem lại sự săn sóc tận tình, với những lời an ủi dịu hiền nhất, thân thiết nhất, đến nổi những người lính đã gọi cô với biệt danh là “Người Nữ Thiên thần của chiến trường” (The Angel of the Battlefield). Khi chiến tranh chấm dứt, nhận thấy tôn chỉ mục đích của Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế quá cao đẹp, cô hết lòng vận động để thành lập Hội Hồng Thập Tự Hoa Kỳ. Sau khi gặp rất nhiều khó khăn, cô Clara Barton đã thành công. Cô trở thành người sáng lập và là người chủ tịch đầu tiên của Hội này, được toàn thể dân Hoa Kỳ kính mến.