Mẹ ơi! Xem phim Mẹ ơi: www.youtube.com/nguyencattien
VIẾT CHO CON THEO TỪNG NĂM THÁNG
Monday, August 22, 2011
Saturday, August 20, 2011
10 Truyện ngắn thật hay
1.CHUYỆN CÁI VÉ
Một người cha dắt đứa con 6 tuổi đi sở thú chơi. Đến quầy bán vé, người cha dừng lại đọc bảng giá:
“Người lớn: $10.00
Trẻ em trên 5 tuổi: $5.00
Trẻ em dưới 5 tuổi: Miễn phí”
Đọc xong, ông nói với người bán vé:
- Cho tôi 1 vé người lớn và 1 vé trẻ em trên 5 tuổi.
- Con ông trên 5 tuổi à? – Người bán vé tò mò hỏi lại.
- Vâng.
- Nếu ông không nói cho tôi biết thì thằng bé được miễn phí rồi.
- Vâng, có thể không ai biết, nhưng con tôi tự nó biết.
2.Ba…
Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi.
Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:
- “Có dư đồng nào không con?”.
Tôi đáp:
- “Còn dư bốn ngàn ba ạ”.
Ba nói tiếp:
- “Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”.
Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng.
3.Mẹ và con
Con lên ba, chơi bên nhà dì, bị xe đạp ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm, hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ống cao ống thấp, áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.
Con lớn, mẹ bỗng bị chứng nặng tai. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn, con khóc.
4.Anh
Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố mẹ giận dữ, mắng “Sanh ra… giờ cãi lời bố mẹ…phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…”
Anh lặng thinh không nói năng gì…Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
Ngày bé Út vào Đại học, phải xa nhà, lên thành phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa -gia tài duy nhất của gia đình-, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, Út khóc thút thít…Anh cười, “Út ráng học ngoan…”
Miệt mài 4 năm Đại học, Út tốt nghiệp lọa giỏi, được nhân ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…
Vừa bước chân vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút khói…Mẹ khóc, “Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ… lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”
5.Cua rang muối
Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
- Cua rang muối thật đó mẹ.
Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
- Còn răng đâu mà ăn?!
6.Xa xứ
Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.
Thư đầu viết: “ở đây, đường phố sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình…”
Cuối năm viết: “mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm…”
Mùa đông sau viết: “em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội… Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không…”
7.Đi thi
Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô út – cấp II, cấp III, tú tài, đại học – Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.
… Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại: “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả”.
Buổi tối, má hỏi: “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo: “Rớt!”
8.THỊT GÀ
Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đứng ăn trước cửa. Tý khoe:
- Nhà Tý ăn thịt gà.
Đêm đó, bà Tám chửi:
- Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc.
Ông giáo buồn lắm, ngã bệnh, qua đời. Thương tình, hàng xóm lo ma chay. Tý hớn hở vì nhà nó đông vui.
Trời đổ mưa.
Thằng Tý la lớn:
- Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi.
Mọi người nhìn theo. Thì ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nhìn lên quan tài ông giáo.
(Đừng vội kết tội cho người khác bạn nhé. Hãy bao dung độ lượng và tha thứ)
9.Chỉ có một người thôi
Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo:
- Này, anh đi xem xem có bao nhiêu người đến dự đám cưới bên ấy.
Bác làm công ra đi. Bác để lên ngưỡng cửa một khúc gỗ và ngồi lên bờ tường đợi khách khứa ra khỏi nhà. Họ bắt đầu ra về. Ai đi ra cũng vấp phải khúc gỗ, văng lên chửi và lại tiếp tục đi. Chỉ có một bà lão vấp phải khúc gỗ, liền quay lại đẩy khúc gỗ sang bên.
Bác làm công trở về gặp người chủ.
Người chủ hỏi:
- Ở bên ấy có nhiều người không?
Bác làm công trả lời:
- Chỉ có mỗi một người mà lại là bà lão.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì tôi để khúc gỗ bên thềm nhà, tất cả đều vấp phải, nhưng cũng chẳng ai buồn dẹp đi. Thế thì lũ cừu cũng làm như vậy. Nhưng một bà lão đã dẹp khúc gỗ sang bên để người khác khỏi vấp ngã. Chỉ có con người mới làm như vậy. Một mình bà lão là người.
10.Phấn Son
Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm.
Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: “Bạn gái con xinh”.
Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping.
Em bảo: “Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…”
Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.
Wednesday, July 20, 2011
NHÀ CÓ HAI CÔ " CÔNG CHÚA"
Mình có hai cô con gái, một bé là Bống, một bé là Ỉn. Ngày mình mới có bầu Bống, cả nhà chồng rất phấn khởi, lúc đấy mình vẫn đang học dở bằng 2. Mẹ chồng bảo “Nếu là con gái thì coi như thi trượt đại học, còn nếu là con trai, mẹ phong luôn cho hàm giáo sư”.
Thế rồi mình đã….trượt đại học. Lần thứ 2… lại trượt tiếp. Mặc dù bà chưa được lần nào phong hàm giáo sư cho mình nhưng bà rất yêu cả Bống và Ỉn của mình, hy sinh mọi thứ để chăm sóc các cháu, mình thấy số mình thật may mắn.
Cuộc sống quả là vất vả, cả hai vợ chồng mình đều phải vật lộn làm ăn để duy trì một cuộc sống tạm ổn cho gia đình, cho Bống và Ỉn có đồ ngon để ăn, váy đẹp để mặc và trường tốt đi học. Sao người ta cứ bảo là nhà nào có 2 con gái là giầu nhỉ? Mà đúng thật, nhìn lên nhà các sếp mình biết có 2 con gái, thấy sếp nào cũng giầu cả, có mấy sếp giầu và nổi tiếng nhất mà ai cũng biết chắc phải kể đến Putin, Obama, Bush….Nhưng dù cuộc sống có vất vả thế nào thì mình cũng có một niềm tin mãnh liệt là mình sẽ… giầu.
Và đến hôm nay, mình chợt nhận thấy đúng là mình đã giầu, mình giầu thật rồi! Bống mới đi học lớp 1, chữ đẹp vào hàng nhất nhì trong lớp. Và những hàng chữ đầu tiên mà con biết viết, con đã viết “Gửi mẹ… Mẹ ơi con yêu mẹ lắm. Con chúc mẹ làm ăn phát tài (không hiểu sao Bống rất hay chúc mẹ làm ăn phát tài mà không phải là gì khác). Con chúc mẹ sang chỗ công tác làm việc thật tốt nhé. Con yêu mẹ lắm”.
Cầm tấm thiệp con tự cắt, tự vẽ, tự viết tặng mẹ, mình không thể kìm được những dòng nước mắt vì yêu thương, vì tự hào. Tấm thiệp nét cắt còn xệch vẹo, thỉnh thoảng lại có một cái gạch chen ngang vô tổ chức của cô em Ỉn, mình tự hỏi tại sao niềm hạnh phúc và những điều kỳ diệu của cuộc sống lại có thể đơn giản đến vậy.
Còn em Ỉn, năm nay mới học mẫu giáo bé, chắc rồi các cô trường mẫu giáo cũng sẽ dạy con làm thiệp 8/3 tặng mẹ như những năm trước các cô dạy chị Bống - bé sẽ tự vẽ và nói ra lời chúc, cô sẽ viết hộ.
Ỉn buồn cười lắm, một ngày nếu ở với mẹ thì phải lăn đùng ra dỗi mẹ vài lần để mẹ phải dỗ dành. Ỉn hay dỗi mẹ nhiều đến nỗi khi nghe thấy mình nói chuyện với một chị bạn “Khi nào em rỗi em sẽ đọc (một cuốn tài liệu)”, thì Ỉn đang chơi cũng phải chạy ngay ra chỗ mẹ hỏi “Mẹ ơi mẹ cũng đang dỗi đấy à…?!”.
Mình thấy để một người mẹ có những niềm hạnh phúc như mình đang có thì phải kể đến công sức vun trồng của nhiều người lắm, trong đó đặc biệt mình muốn nói đến bố mẹ chồng mình và các cô giáo. Với bố mẹ chồng mình, từ khi mình sinh Bống và Ỉn, ông bà lại trở về thời con mọn lần nữa, trở thành ông cháu mọn, bà cháu mọn. Còn các cô giáo, mới hơn nửa năm về trước, mình còn lo lắng vì Bống không đi học thêm, không đi luyện chữ trước khi vào lớp một, liệu bé có theo kịp khi mà bạn nào cũng đã yên ổn học trước từ vài tháng rồi? Vậy mà giờ Bống đọc thông viết thạo, còn được cô chọn đi thi viết chữ đẹp. Ỉn thì ngày nào về cũng mang một vài chữ tiếng Anh cô dạy ra để đố lại ông bà nội.
Yêu Bống và Ỉn của mình lắm lắm. Chuẩn bị đến ngày 8/3, xin được tri ân mẹ và các cô giáo. Cũng xin chúc mừng tất cả những người phụ nữ, những người mẹ Việt Nam với lời chúc tốt đẹp nhất để có được những điều kỳ diệu lớn nhỏ. Mà có khi cũng chỉ cần đơn giản như niềm hạnh phúc của mình thôi…
K.B.D
Hơn cả một lời chào
Mỗi giọt nước mắt là dấu hiệu của sự tan vỡ, mọi sự im lặng là dấu hiệu của cô đơn, mỗi nụ cười là dấu hiệu của thân ái, mỗi một tin nhắn là dấu hiệu của ký ức anh nhớ về em.
Và anh đang dần nhận ra những bài học trong cuộc sống. Đó là học cách chăm sóc, học cách mỉm cười, học cách khóc, học cách cho đi, học cách tha thứ, chia sẻ, tin tưởng, học cách yêu và học cách để nói với em rằng: “Anh nhớ em”.
Đôi mắt anh đang bị tổn thương bởi vì anh không thể nhìn thấy em. Đôi tay anh trống rỗng bởi không thể giữ được em. Đôi môi anh lạnh giá vì không thể hôn em, và trái tim anh đang tan vỡ bởi vì anh không có được em.
Một từ “tạm biệt” đơn giản cũng có thể khiến chúng ta khóc. Một lời nói đùa đơn giản cũng có thể khiến chúng ta mỉm cười. Và anh hi vọng những lời nhắn giản dị có thể giúp em nghĩ đến anh. Bởi vì anh nhớ em.
Trong cuộc sống anh còn học được như thế nào là tình yêu. Mình cần mỉm cười như thế nào, thế nào là hạnh phúc, là sức khoẻ, là làm việc chăm chỉ, là trung thực, là tha thứ, là thuỷ chung. Nhưng còn một điều nữa mà anh không thể học được, đó là làm thế nào để anh quên được em.
Em có hiểu được ý nghĩa của từ “HELLO” không?
Nó có nghĩa là:
“H = How are you?” Nghĩa là em có khoẻ không đấy!
“E = Everything all right?” - Mọi thứ với em đều ổn cả chứ?
“L = Like to hear from you” - Anh muốn nghe mọi điều từ em.
“L = Love to see you soon” - Anh luôn mong muốn được gặp em
“O = Obviously, I miss you” - Và rõ ràng, anh rất nhớ em.
Thế nên mỗi buổi sáng anh rất muốn gửi tới em lời chào buổi sáng, chỉ một tin nhắn “HELLO” thôi nhưng nó chứa đựng rất nhiều ý nghĩa và tình cảm của anh đối với em.
Anh còn muốn nói với em rằng: “Mỗi ngày, mặt trời mọc trên bầu trời với những nụ cười ấm áp, ông ấy chúc em một buổi sáng tốt lành và hi vọng em sẽ có một ngày hoàn hảo. Anh yêu và nhớ em nhiều lắm”.
Em có biết khi anh yên lặng, hàng triệu điều đang chạy qua suy nghĩ của anh về em không? Khi anh không tranh luận nghĩa là anh đang nghĩ một điều gì đó rất sâu sắc. Khi anh nhìn em với ánh mắt chứa đựng đầy câu hỏi, anh ngạc nhiên nhận ra mình đang chạy xung quanh em quá lâu rồi.
Khi em hỏi anh có khoẻ không? Anh nói khoẻ nhưng thực ra anh không hề cảm thấy ổn nếu cuộc sống của anh không có em. Khi em mỉm cười, đó là ánh sáng và khi em nói “em yêu anh”, hạnh phúc mới thực sự mỉm cười với anh.
Em có biết điều tồi tệ nhất trong cuộc sống này là gì không? Là “ai đó” bỗng thấy đôi mắt mình ngấn nước vì thiếu vắng em. Và điều tuyệt vời nhất là “ai đó” thấy em trong đôi mắt của người ấy. Em nhớ nhé, chỉ một điều thôi: Anh mãi mãi yêu em.
Từ một tấm lòng vị tha..
“Ba, Ba ơi! David bị cái gì thế?”, Clara, một cô bé nhỏ nhắn, ngước mắt nhìn cha, lo lắng.
“Ồ! David, không hiểu leo trèo ra sao trong vựa lúa, mà ngã từ trên cao xuống, kêu đau ở chân”, vừa trả lời con gái, người cha vừa vội vã lách mình bước vào nhà. Hai tay bồng đứa con trai, anh của Clara, ông bước tới chiếc giường ngay đó và nhẹ nhàng đặt con xuống. Bà mẹ của Clara, nét mặt đầy hốt hoảng, chạy vội đến săn sóc con và giục chồng đi mời bác sĩ về ngay.
Clara chạy đến bên mẹ, nhìn người anh hàng ngày thường chơi đùa với mình, hiện nay nằm đó, mắt nhắm nghiền, nét mặt xanh rờn. Lòng thương yêu anh bỗng dâng tràn, làm cô bé thấy mắt mình cay cay, đôi dòng nước mắt cứ chực trào ra, để chảy xuống. Bé kéo tay mẹ ngập ngừng hỏi, “Mẹ, anh David có cần gì không? Con có thể làm gì, để giúp anh ấy bây giờ?”.
“Con còn bé quá”, nói rồi, bà mẹ dắt Clara xuống nhà bếp, rồi bảo, “Thôi, bây giờ con yêu của mẹ lấy bài vở ra học đi, làm bài đi. Đừng làm rộn chân mẹ nữa nhé”. Clara thấy thật khó khăn trong thời gian này ngồi im một chỗ mà học. Ít nhất là chờ xong vụ viếng thăm của bác sĩ.
Nhưng rồi kìa, ông bác sĩ tới. Ba hướng dẫn vào ngay phòng David. Clara cố lắng nghe bác sĩ nói những gì trong đó, nhưng vì có bức vách ngăn và lời nói quá nhỏ, nên Clara không nhận ra được gì cả.
Một lúc sau, người bác sĩ bước ra khỏi phòng và trước khi từ giã, còn căn dặn bà mẹ Clara thêm vài điều gì nữa. Sốt ruột quá, nên khi cửa cổng vừa đóng, Clara đã chạy đến bên mẹ hỏi, “Anh David có việc gì không mẹ?”.
“Cũng chưa được biết rõ nữa con. Tuy nhiên ông bác sĩ dặn là phải giữ đôi chân thật cẩn thận, không được cử động mạnh và càng giữ im được chừng nào càng tốt. Như vậy, tức là phải canh chừng và săn sóc anh ấy cẩn thận lắm”.
“Con không thể làm gì cho David lành được. Nhưng chắc con có thể giúp anh ấy được nhiều thứ, phải không mẹ?”. Clara hỏi mẹ.
Bà mẹ Clara nhìn con, không trả lời ngay, vì nghĩ đến rất nhiều công việc đang xoay quanh bà. Liệu bà có thể quán xuyến cả việc suốt ngày quanh quẩn bên David, để săn sóc cho nó. Nhưng Clara thì còn bé quá, chỉ mới 11 tuổi, liệu có đủ sức phụ trách phần vụ coi như là nữ y tá hay không. Rồi bà thở dài, trả lời con, “Ừ, tốt lắm, con có tấm lòng thật ngoan, cố thử, để xem ra sao nhe con”.
Thế là suốt những tuần lễ liền sau đó, Clara thường xuyên ở trong phòng David. Con bé chịu khó lắm. Nó luôn luôn giữ chăn gối cho anh thật phẳng phiu, sạch sẽ. Thường lấy khăn giặt ướt lau mặt cho anh. Khi bà mẹ nấu xong súp, thì chính Clara đã đỡ anh ngồi dậy, dọn muỗng nĩa cho anh ăn. Còn thời giờ rỗi, nó còn tìm những cuốn chuyện hay đọc cho anh nghe. Rồi đôi lúc không làm gì cả, thì nó ngồi im, lặng tĩnh, ngay bên cạnh giường anh.
Hành động của Clara đã làm chính bố mẹ em phải cảm động. Nhưng người cha đã nhận xét, sau mấy tuần lễ, Clara có gầy đi và nước da xanh xao thấy rõ. Ông trở nên lo ngại và bảo con gái, “Con đừng suốt ngày quanh quẩn bên David như vậy. Con phải bỏ ít thời giờ ra vui chơi ngoài vườn tược hay đồng cỏ, để có lợi cho sức khỏe của con. Hay bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày, sáng và chiều con lại phi ngựa vài ba vòng trong đồng cỏ, như trước đây con vẫn thích đó”.
Vâng lời cha, nên từ hôm đó, mỗi ngày Clara đều bỏ ít thời giờ để cưỡi ngựa chạy ít vòng. Nhưng xong đó, cô bé lại trở vào túc trực bên cạnh người anh bị bệnh. Tuy nhiên có hoạt động ngoài thiên nhiên đôi chút, sắc diện Clara dần trở lại hồng hào. Người cha bằng lòng lắm.
Rồi ngày chờ đợi, tuy có lâu, nhưng cũng đến. Hôm đó ông bác sĩ bảo, “David, con có thể ngồi dậy và đi được rồi đó”.
“Ông nói sao! Cháu khỏe hẳn rồi à?”, David ngạc nhiên hỏi lại bác sĩ, rồi ngồi nhích lại sát cạnh giường, đu qua đu lại đôi chân, bao nhiêu lâu không hoạt động, bây giờ chúng gầy như que củi”.
“Cháu ngoan, bác đã làm tất cả những gì, bác có thể làm được. Bây giờ là đến lượt cháu, phải tự mình cố sức phấn đấu, để chống lại cái bất hạnh là sự tật nguyền. Chỉ có cháu, mới có thể thắng được nó”. Nói xong, ông bác sĩ mở cửa bước ra khỏi phòng.
David từ từ đứng dậy. Vịn vào thành giường, nó dạm bước đi bước đầu tiên. Thân hình nó run lẩy bẩy và những giọt mồ hôi đã xuất hiện, lấm chấm trên vừng trán. Mắm môi, nó bước thêm bước nữa, nhưng đôi chân khẳng khiu, hình như không chịu đựng nổi sức nặng của thân mình, nên run bắn và tự nhiên khuỵu xuống, làm David lăn kềnh trên sàn nhà.
“Ô! Thôi chết rồi! Tôi què rồi! Tôi không đi được nữa rồi”. Vừa la lên, David đã bật lên tiếng khóc và hai hàng nước mắt ràn rụa trên gò má.
“Anh đừng sợ, ít lâu nữa anh sẽ đi lại được như bình thường. Chắc là đôi chân anh, từ gần 3 tháng qua không hoạt động, nên gân cốt cứng cả lại, bước đi khó khăn. Tập thể dục, chúng sẽ dẽo dai trở lại, rồi sẽ đi được chứ gì”, Clara cố làm ra vẻ không nhìn thấy anh mình khóc và dìu anh lại giường nằm.
Từ đó Clara càng bỏ thời giờ để chăm sóc cho David nhiều hơn. Cô bé thực sự đã là người y tá và David là bệnh nhân của cô. Cô nhất quyết là David sẽ đi lại được như trước đây.
Tuần tiếp theo tuần, Clara không hề biết mệt mõi. Cô luôn sát bên anh. Nói chuyện cùng anh, Đọc chuyện cho anh. Và luôn luôn tìm cách truyền cho anh lòng quả cảm, một niềm tin tưởng tuyệt đối là sau một thời gian ngắn nữa, David sẽ nhất định đi lại được. Cô thường xuyên giúp anh tập thể dục về đôi chân và hàng ngày ngắm đôi bắp chân của David nẩy nở và mạnh dần.
Cho đến một hôm, Clara dõng dạc nói, “Ngày hôm nay, anh thử lại và chắc chắn anh sẽ đi được”.
David đáp miễn cưỡng, “Ừ, anh sẽ cố gắng, nhưng nghĩ đến vụ té lần trước, anh còn sợ quá! Hay có thể, chân anh chưa đủ cứng cáp để bước đi dễ dàng chăng?”.
“Không, em thấy chân anh cứng cáp lắm rồi”, nói rồi Clara nhìn anh mỉm cười, như để khuyến khích David và cũng đồng thời che giấu sự xúc cảm trong chính lòng cô.
David tụt xuống giường, đôi chân còn lẩy bẩy. Anh nhắm nghiền mắt và khẽ bảo Clara, “Tao sợ quá!”.
“Đừng sợ, hãy dựa vào mình em”. Nói rồi Clara luồn tay mình vòng quanh hông anh, giữ thật chặt, trong khi David choàng một tay qua vai em, còn tay kia nắm vào thành giường. Tuy vậy David vẫn còn sợ không dám bước.
Clara phải giục, “Nào, bây giờ anh bước đi. Em biết anh có thể làm được mà. Cố gắng lên anh”.
David nghiến chặt hàm răng, khã đưa một chân lên trước. Người anh run bắn. Sợi gân ở chân cứng đơ gây cho anh một sự đau đớn đến toát mồ hôi ra khắp toàn thân. Nhưng anh mím môi giữ vững và càng ấn nặng lên vai của Clara. Clara cố gồng mình chịu đựng.
Rồi bước chân đó, David đứng được. Anh tiếp tục bước chân thứ hai. Rồi bước nữa...
Ngày theo ngày. Từng bước theo từng bước. Dần dà David đi hết cả một vòng trong phòng. Clara nhìn anh mỉm cười. Cô nghĩ đến bao nhiêu công khó nhọc của những ngày tháng qua, nhưng cô không thấy khổ và hối tiếc, mà trái ngược, một nguồn vui mênh mông bỗng tự đâu tràn ngập lòng cô. Cô vui trong sự được giúp ích và tấm lòng đó cô mang theo trong suốt cả cuộc đời.
Cô gái bé nhỏ kể trên tên thật là Clara Barton. Sau này lớn lên, lòng vị tha và yêu thương của cô còn cao cả và rộng lớn hơn nhiều. Cô đã từng phục vụ trong quân đội trong nhiệm vụ người nữ y tá. Cô là vùng hào quang chứa chất những yêu thương, những hy sinh, những sự chịu cực, chịu khó, luôn luôn quên mình để chỉ nghĩ đến người. Nơi nào có chiến trận, có những người lính bị ốm, bị thương, là nơi đó có sự hiện diện của Clara Barton. Cô đem lại sự săn sóc tận tình, với những lời an ủi dịu hiền nhất, thân thiết nhất, đến nổi những người lính đã gọi cô với biệt danh là “Người Nữ Thiên thần của chiến trường” (The Angel of the Battlefield). Khi chiến tranh chấm dứt, nhận thấy tôn chỉ mục đích của Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế quá cao đẹp, cô hết lòng vận động để thành lập Hội Hồng Thập Tự Hoa Kỳ. Sau khi gặp rất nhiều khó khăn, cô Clara Barton đã thành công. Cô trở thành người sáng lập và là người chủ tịch đầu tiên của Hội này, được toàn thể dân Hoa Kỳ kính mến.
“Ồ! David, không hiểu leo trèo ra sao trong vựa lúa, mà ngã từ trên cao xuống, kêu đau ở chân”, vừa trả lời con gái, người cha vừa vội vã lách mình bước vào nhà. Hai tay bồng đứa con trai, anh của Clara, ông bước tới chiếc giường ngay đó và nhẹ nhàng đặt con xuống. Bà mẹ của Clara, nét mặt đầy hốt hoảng, chạy vội đến săn sóc con và giục chồng đi mời bác sĩ về ngay.
Clara chạy đến bên mẹ, nhìn người anh hàng ngày thường chơi đùa với mình, hiện nay nằm đó, mắt nhắm nghiền, nét mặt xanh rờn. Lòng thương yêu anh bỗng dâng tràn, làm cô bé thấy mắt mình cay cay, đôi dòng nước mắt cứ chực trào ra, để chảy xuống. Bé kéo tay mẹ ngập ngừng hỏi, “Mẹ, anh David có cần gì không? Con có thể làm gì, để giúp anh ấy bây giờ?”.
“Con còn bé quá”, nói rồi, bà mẹ dắt Clara xuống nhà bếp, rồi bảo, “Thôi, bây giờ con yêu của mẹ lấy bài vở ra học đi, làm bài đi. Đừng làm rộn chân mẹ nữa nhé”. Clara thấy thật khó khăn trong thời gian này ngồi im một chỗ mà học. Ít nhất là chờ xong vụ viếng thăm của bác sĩ.
Nhưng rồi kìa, ông bác sĩ tới. Ba hướng dẫn vào ngay phòng David. Clara cố lắng nghe bác sĩ nói những gì trong đó, nhưng vì có bức vách ngăn và lời nói quá nhỏ, nên Clara không nhận ra được gì cả.
Một lúc sau, người bác sĩ bước ra khỏi phòng và trước khi từ giã, còn căn dặn bà mẹ Clara thêm vài điều gì nữa. Sốt ruột quá, nên khi cửa cổng vừa đóng, Clara đã chạy đến bên mẹ hỏi, “Anh David có việc gì không mẹ?”.
“Cũng chưa được biết rõ nữa con. Tuy nhiên ông bác sĩ dặn là phải giữ đôi chân thật cẩn thận, không được cử động mạnh và càng giữ im được chừng nào càng tốt. Như vậy, tức là phải canh chừng và săn sóc anh ấy cẩn thận lắm”.
“Con không thể làm gì cho David lành được. Nhưng chắc con có thể giúp anh ấy được nhiều thứ, phải không mẹ?”. Clara hỏi mẹ.
Bà mẹ Clara nhìn con, không trả lời ngay, vì nghĩ đến rất nhiều công việc đang xoay quanh bà. Liệu bà có thể quán xuyến cả việc suốt ngày quanh quẩn bên David, để săn sóc cho nó. Nhưng Clara thì còn bé quá, chỉ mới 11 tuổi, liệu có đủ sức phụ trách phần vụ coi như là nữ y tá hay không. Rồi bà thở dài, trả lời con, “Ừ, tốt lắm, con có tấm lòng thật ngoan, cố thử, để xem ra sao nhe con”.
Thế là suốt những tuần lễ liền sau đó, Clara thường xuyên ở trong phòng David. Con bé chịu khó lắm. Nó luôn luôn giữ chăn gối cho anh thật phẳng phiu, sạch sẽ. Thường lấy khăn giặt ướt lau mặt cho anh. Khi bà mẹ nấu xong súp, thì chính Clara đã đỡ anh ngồi dậy, dọn muỗng nĩa cho anh ăn. Còn thời giờ rỗi, nó còn tìm những cuốn chuyện hay đọc cho anh nghe. Rồi đôi lúc không làm gì cả, thì nó ngồi im, lặng tĩnh, ngay bên cạnh giường anh.
Hành động của Clara đã làm chính bố mẹ em phải cảm động. Nhưng người cha đã nhận xét, sau mấy tuần lễ, Clara có gầy đi và nước da xanh xao thấy rõ. Ông trở nên lo ngại và bảo con gái, “Con đừng suốt ngày quanh quẩn bên David như vậy. Con phải bỏ ít thời giờ ra vui chơi ngoài vườn tược hay đồng cỏ, để có lợi cho sức khỏe của con. Hay bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày, sáng và chiều con lại phi ngựa vài ba vòng trong đồng cỏ, như trước đây con vẫn thích đó”.
Vâng lời cha, nên từ hôm đó, mỗi ngày Clara đều bỏ ít thời giờ để cưỡi ngựa chạy ít vòng. Nhưng xong đó, cô bé lại trở vào túc trực bên cạnh người anh bị bệnh. Tuy nhiên có hoạt động ngoài thiên nhiên đôi chút, sắc diện Clara dần trở lại hồng hào. Người cha bằng lòng lắm.
Rồi ngày chờ đợi, tuy có lâu, nhưng cũng đến. Hôm đó ông bác sĩ bảo, “David, con có thể ngồi dậy và đi được rồi đó”.
“Ông nói sao! Cháu khỏe hẳn rồi à?”, David ngạc nhiên hỏi lại bác sĩ, rồi ngồi nhích lại sát cạnh giường, đu qua đu lại đôi chân, bao nhiêu lâu không hoạt động, bây giờ chúng gầy như que củi”.
“Cháu ngoan, bác đã làm tất cả những gì, bác có thể làm được. Bây giờ là đến lượt cháu, phải tự mình cố sức phấn đấu, để chống lại cái bất hạnh là sự tật nguyền. Chỉ có cháu, mới có thể thắng được nó”. Nói xong, ông bác sĩ mở cửa bước ra khỏi phòng.
David từ từ đứng dậy. Vịn vào thành giường, nó dạm bước đi bước đầu tiên. Thân hình nó run lẩy bẩy và những giọt mồ hôi đã xuất hiện, lấm chấm trên vừng trán. Mắm môi, nó bước thêm bước nữa, nhưng đôi chân khẳng khiu, hình như không chịu đựng nổi sức nặng của thân mình, nên run bắn và tự nhiên khuỵu xuống, làm David lăn kềnh trên sàn nhà.
“Ô! Thôi chết rồi! Tôi què rồi! Tôi không đi được nữa rồi”. Vừa la lên, David đã bật lên tiếng khóc và hai hàng nước mắt ràn rụa trên gò má.
“Anh đừng sợ, ít lâu nữa anh sẽ đi lại được như bình thường. Chắc là đôi chân anh, từ gần 3 tháng qua không hoạt động, nên gân cốt cứng cả lại, bước đi khó khăn. Tập thể dục, chúng sẽ dẽo dai trở lại, rồi sẽ đi được chứ gì”, Clara cố làm ra vẻ không nhìn thấy anh mình khóc và dìu anh lại giường nằm.
Từ đó Clara càng bỏ thời giờ để chăm sóc cho David nhiều hơn. Cô bé thực sự đã là người y tá và David là bệnh nhân của cô. Cô nhất quyết là David sẽ đi lại được như trước đây.
Tuần tiếp theo tuần, Clara không hề biết mệt mõi. Cô luôn sát bên anh. Nói chuyện cùng anh, Đọc chuyện cho anh. Và luôn luôn tìm cách truyền cho anh lòng quả cảm, một niềm tin tưởng tuyệt đối là sau một thời gian ngắn nữa, David sẽ nhất định đi lại được. Cô thường xuyên giúp anh tập thể dục về đôi chân và hàng ngày ngắm đôi bắp chân của David nẩy nở và mạnh dần.
Cho đến một hôm, Clara dõng dạc nói, “Ngày hôm nay, anh thử lại và chắc chắn anh sẽ đi được”.
David đáp miễn cưỡng, “Ừ, anh sẽ cố gắng, nhưng nghĩ đến vụ té lần trước, anh còn sợ quá! Hay có thể, chân anh chưa đủ cứng cáp để bước đi dễ dàng chăng?”.
“Không, em thấy chân anh cứng cáp lắm rồi”, nói rồi Clara nhìn anh mỉm cười, như để khuyến khích David và cũng đồng thời che giấu sự xúc cảm trong chính lòng cô.
David tụt xuống giường, đôi chân còn lẩy bẩy. Anh nhắm nghiền mắt và khẽ bảo Clara, “Tao sợ quá!”.
“Đừng sợ, hãy dựa vào mình em”. Nói rồi Clara luồn tay mình vòng quanh hông anh, giữ thật chặt, trong khi David choàng một tay qua vai em, còn tay kia nắm vào thành giường. Tuy vậy David vẫn còn sợ không dám bước.
Clara phải giục, “Nào, bây giờ anh bước đi. Em biết anh có thể làm được mà. Cố gắng lên anh”.
David nghiến chặt hàm răng, khã đưa một chân lên trước. Người anh run bắn. Sợi gân ở chân cứng đơ gây cho anh một sự đau đớn đến toát mồ hôi ra khắp toàn thân. Nhưng anh mím môi giữ vững và càng ấn nặng lên vai của Clara. Clara cố gồng mình chịu đựng.
Rồi bước chân đó, David đứng được. Anh tiếp tục bước chân thứ hai. Rồi bước nữa...
Ngày theo ngày. Từng bước theo từng bước. Dần dà David đi hết cả một vòng trong phòng. Clara nhìn anh mỉm cười. Cô nghĩ đến bao nhiêu công khó nhọc của những ngày tháng qua, nhưng cô không thấy khổ và hối tiếc, mà trái ngược, một nguồn vui mênh mông bỗng tự đâu tràn ngập lòng cô. Cô vui trong sự được giúp ích và tấm lòng đó cô mang theo trong suốt cả cuộc đời.
Cô gái bé nhỏ kể trên tên thật là Clara Barton. Sau này lớn lên, lòng vị tha và yêu thương của cô còn cao cả và rộng lớn hơn nhiều. Cô đã từng phục vụ trong quân đội trong nhiệm vụ người nữ y tá. Cô là vùng hào quang chứa chất những yêu thương, những hy sinh, những sự chịu cực, chịu khó, luôn luôn quên mình để chỉ nghĩ đến người. Nơi nào có chiến trận, có những người lính bị ốm, bị thương, là nơi đó có sự hiện diện của Clara Barton. Cô đem lại sự săn sóc tận tình, với những lời an ủi dịu hiền nhất, thân thiết nhất, đến nổi những người lính đã gọi cô với biệt danh là “Người Nữ Thiên thần của chiến trường” (The Angel of the Battlefield). Khi chiến tranh chấm dứt, nhận thấy tôn chỉ mục đích của Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế quá cao đẹp, cô hết lòng vận động để thành lập Hội Hồng Thập Tự Hoa Kỳ. Sau khi gặp rất nhiều khó khăn, cô Clara Barton đã thành công. Cô trở thành người sáng lập và là người chủ tịch đầu tiên của Hội này, được toàn thể dân Hoa Kỳ kính mến.
Monday, July 18, 2011
SINH NHẬT SÓC NÂU LẦN THỨ 2
Ngày 19 tháng 07 năm 2009, Sóc Nâu ra đời. Một cô gái kháu khỉnh mà ông Bà Ngoại nói chỉ có Vợ chồng tao mới chịu nổi mày, hì hì hì. Mẹ Vi thì chịu thua, khi Sóc nâu đòi hỏi, đòi là đòi cho bằng được, nút một cái thôi cũng đủ thấy đã rồi chứ không cần gì khác. Ở nhà thì thế, gần Mẹ thì thế, nhưng ra đường thì ai cũng khen, Sóc nâu ngon hiền, thế cũng làm cho an ủi Mẹ Vi chứ làm nũng quá chịu không nỗi, đó cũng là bản tính của con gái mà, chuyện hoài nói mãi ai cũng biết hết.
Thế là đúng hai năm ngày Sóc Nâu ra đời, nhưng lại có thành tích đi học rất nhiều trường, cuối cùng hôm nay là trường Họa Mi 2.
Bánh Sinh Nhật của Sóc Nâu, do cô Uyên mua tặng đó, đẹp chưa.
Sóc nâu đội mũ Noen nữa chứ, hì hì hì đẹp không vậy mọi người. Sóc nâu chụp hình với Mẹ và bà Ngoại, cái mặt cứ nhìn xuống cái bánh chắc là muốn ăn rồi đây.
Thế là đúng hai năm ngày Sóc Nâu ra đời, nhưng lại có thành tích đi học rất nhiều trường, cuối cùng hôm nay là trường Họa Mi 2.
Bánh Sinh Nhật của Sóc Nâu, do cô Uyên mua tặng đó, đẹp chưa.
Sóc nâu đội mũ Noen nữa chứ, hì hì hì đẹp không vậy mọi người. Sóc nâu chụp hình với Mẹ và bà Ngoại, cái mặt cứ nhìn xuống cái bánh chắc là muốn ăn rồi đây.
Saturday, July 2, 2011
SINH NHẬT CỦA BỐ
Sinh nhật của Bố, thât là đẹp trời, ngay trong những ngày đầu đông. Mẹ Vi suy nghĩ rất nhiều không biết tặng Bố cái gì đây, vì thấy bố có thích gì đâu. Mua quà tặng thật là khó, MẹVy hay đi hỏi thăm chuyện gia lắm, hỏi thăm thử tặng bố món quà gì cho hợp lý, mà Bố lại thích, đó là điều muốn nói.
Không biết chuyên gia tư vấn nghiệp dư nào, tư vấn cho Mẹ Vy mua tặng bố con Cóc Cọt ngậm một đồng tiền vàng, chắc là mong Bố có nhiều tiền đây. Hoặc là thấy nhà nào đang làm ăn buôn bán họ cũng để con Cóc ở trên bàn cầu sự may mắn.
Thông thường thì phần lớn người Việt nam văn hóa biết được qua hình ảnh chú Cóc là cậu ông trời, hihihih, hình ảnh này ghi đậm trong ký ức của tuổi thơ, khi nghe được bài hát không biết tác giả là ai:
CON CÓ LÀ CẬU ÔNG TRỜI, AI MÀ ĐÁNH NÓ THÌ TRỜI ĐÁNH CHO.
Chắc cũng do bài hát này mà con nít sợ Cóc lắm, thấy Cóc là chạy ngay, chứ không phải vì Cóc có làn da quá xấu xí. Hèn gì người ta thấy da ai xấu gọi là da Cóc, cũng tội nghiêp cho chú Cóc đấy chứ, quá hàm oan. Thôi thì chút nữa đọc sự tích cũng được.
Thế là sinh nhật của Bố mẹ Vy quyết định tặng Bố con Cóc, mà là con Cóc vàng, Mẹ Vy nói đi tìm hết các tiệm vàng còn chỉ có một con, phẩm vật quý hiếm, cho nên Bố nghe vậy đã trong người lắm thế mới biết Mẹ Vy biết ý bố là cái gì phải là quý hiếm mới quyết định được giá trị của tặng vật cho Bố, bên cạnh cái đẹp của nó. Bố đã quá, ôm con Cóc về nhà để trên bàn làm việc mỗi ngày nhìn Cóc, không nhớ điều gì mà chỉ nhớ có một Mẹ Vy đúng là hàng quý hiếm.
Trong nhà nọ có hai chị em, mỗi người một tính nết. Người chị xinh đẹp, tham lam và lười nhác. Người em bị què tay, nhưng rất siêng năng làm lụng. Người chị cậy khoẻ, cậy xinh, sáng trưa chiều tốt chỉ luẩn quẩn nào gương nào lược. Chơi bời vô độ nên chẳng bao lâu người chị đã gầy khô hơn que củi mặt mũi héo tóp như một xác chết. Người em mang tật: Tay phải co quắp từ thửa lọt lòng, mọi việc như cầm dao, cầm cầy, vốc cơm ăn cũng nhờ ở bàn tay bên trái. Quanh năm chỉ có một bộ váy áo chăn rách như tổ đỉa. Một hôm nọ, trời làm lũ lụt lớn, nước ngập hết làng, cây cỏ lúa, ngô hết chỗ cắm chân, người em bèn ngồi ôm lấy chóp núi đá, kêu trời gọi đất. Mệt quá, người em ngủ thiếp đi ba ngày bẩy đêm liền, thấy em ngủ lặng, người chị ngỡ là em đã chết, bèn cưỡi bè chuối chèo đi, bỏ mặc em trên chóp núi. Người em mở mắt choàng dậy thì nước vẫn chưa rút. Ðợi khi mặt trời đến người em liền kêu to:
- Ơi, ông trời!
Ông trời dừng lại hỏi:
- Cháu muốn gì?
Người em nói:
- Ông cứu lấy chị cháu, chị cháu bị nước lũ nhận chìm mất rồi. Ông cứu được, cháu muốn chị ấy lấy được ông Mặt Trời làm chồng.
Ông mặt trời cười bảo:
- Chị cháu đến nhà tiên ông rồi. Cháu hãy reo hạt này ở chóp đá của cháu thì cháu muốn cái gì cũng được cái ấy.
Nói xong, ông Mặt Trời lại lặn đi. Cũng lúc ấy người chị chèo bè chuối đến gõ cửa nhà Tiên ông, bè chuối giạt lên sân thì người chị hò hét:
- Cho tôi gặp chàng tiên đẹp nhất!
Tiên ông nhìn ra thấy có người con gái lạ, lại đòi gặp tiên, liền mời vào nhà. Người chị nói luôn:
- Tôi không lấy ông đâu, ông già và xấu quá, cho tôi lấy chàng tiên đẹp nhất.
Tiên ông gật đầu bảo:
- ừ!
Nói rồi, Tiên ông khoát tay một cái, lập tức từ trong nhà có một chàng trai đi ra, nắm lấy tay người chị. Chàng trai là dòng họ của Cóc tía, cho nên tiên ông đặt tên chàng là chàng Cóc tía. Từ đấy, vợ chồng người chị sống cuộc sống sung sướng trong cảnh tiên.
Người em gieo cái hạt của ông mặt trời cho vào kẽ đá, nàng lấy bàn tay trái của mình vơ rêu lá, giật cả vạt áo mình phủ cho hạt được nguyên lành. Chẳng bao lâu từ kẽ đá vươn ra một cây bầu, quả to như cái sọt. Nàng lăn bầu xếp ra rìa núi. Núi bầu cứ nối nhau, nối nhau mọc ra, vùng nước lũ cứ thu hẹp dần nhường chỗ cho bầu ở.Một ngày kia, người tiên thấy có nhiều núi nhỏ lên chật cả gầm trời. Vợ chồng Cóc Tía nhìn xuống thì thấy người con gái cầm dao bằng tay trái cứ quần quật bổ bầu ra chia cho mọi người. Người chị nhận ra kẻ ngồi với núi bầu là đứa em của mình, lòng ghen ghét lại nổi lên. Mụ liền kéo tay chồng bảo:
- Cái con què đó còn sống, nó có nhiều bầu kia kìa.
Chàng Cóc Tía chưa kịp hỏi thêm đầu đuôi ra sao thì mụ đã nắm tay chồng bảo nhảy ào xuống các chỏm núi bầu. Nhẩy khỏi nhà trời, vợ chồng hắn hiện nguyên hình một đôi Cóc Tía. Ðôi vợ chồng Cóc Tía ngồi chồm chỗm trên một quả bầu. Người em hỏi:
- Con muốn gì?
Cóc nói:
- Ta muốn nhận mày là em gái.
Người em lắc đầu:
- Chị ta lên trời lâu rồi.
Cóc bảo:
- Tao là chị đây, còn đây là anh rể của mày.
Người em ngồi nghe Cóc Tía vợ kể lại chuyện cũ gặp lũ to, chèo bè chuối lên trời ra sao... Nghe mãi rồi tin lời Cóc là phải. Người em liền nhận anh chị và cho ở chung trên ngọn núi cùng chăm nom dây bầu với mình. Khi ấy, ông Mặt trời đi qua, dừng lại nói với người em:
- Anh chị đã về với cháu đấy.
Người em nói:
- Vâng.
Ông mặt trời bảo:
- Bây giờ ta cho cháu một người chồng, cháu hãy bổ quả bầu xấu nhất ra thì gặp chồng.
Người em liền bổ quả bầu vặn vẹo xấu xí, vỏ bầu tách ra thì có một chàng trai khôi ngô, tuấn tú hiện ra nhận là chồng của người em, Hai vợ chồng người em lại lấy quả bầu xếp bậc xuống thấp dần. Họ xếp quả bầu đến đâu thì mực nước lui xuống đến đó. Ðồng ruộng làng mạc lại hiện về như xưa. Bà con làng xóm trở về làm ăn sing sống yên ấm.
Cũng từ đấy vợ chồng Cóc Tía được người em đưa xuống cùng ăn ở, làm lụng với dân bản. Người chị không còn ghen ghét với em gái như xưa nữa.
Trích truyện cổ tích
Không biết chuyên gia tư vấn nghiệp dư nào, tư vấn cho Mẹ Vy mua tặng bố con Cóc Cọt ngậm một đồng tiền vàng, chắc là mong Bố có nhiều tiền đây. Hoặc là thấy nhà nào đang làm ăn buôn bán họ cũng để con Cóc ở trên bàn cầu sự may mắn.
Thông thường thì phần lớn người Việt nam văn hóa biết được qua hình ảnh chú Cóc là cậu ông trời, hihihih, hình ảnh này ghi đậm trong ký ức của tuổi thơ, khi nghe được bài hát không biết tác giả là ai:
CON CÓ LÀ CẬU ÔNG TRỜI, AI MÀ ĐÁNH NÓ THÌ TRỜI ĐÁNH CHO.
Chắc cũng do bài hát này mà con nít sợ Cóc lắm, thấy Cóc là chạy ngay, chứ không phải vì Cóc có làn da quá xấu xí. Hèn gì người ta thấy da ai xấu gọi là da Cóc, cũng tội nghiêp cho chú Cóc đấy chứ, quá hàm oan. Thôi thì chút nữa đọc sự tích cũng được.
Thế là sinh nhật của Bố mẹ Vy quyết định tặng Bố con Cóc, mà là con Cóc vàng, Mẹ Vy nói đi tìm hết các tiệm vàng còn chỉ có một con, phẩm vật quý hiếm, cho nên Bố nghe vậy đã trong người lắm thế mới biết Mẹ Vy biết ý bố là cái gì phải là quý hiếm mới quyết định được giá trị của tặng vật cho Bố, bên cạnh cái đẹp của nó. Bố đã quá, ôm con Cóc về nhà để trên bàn làm việc mỗi ngày nhìn Cóc, không nhớ điều gì mà chỉ nhớ có một Mẹ Vy đúng là hàng quý hiếm.
SỰ TÍCH CHÚ CÓC
Trong nhà nọ có hai chị em, mỗi người một tính nết. Người chị xinh đẹp, tham lam và lười nhác. Người em bị què tay, nhưng rất siêng năng làm lụng. Người chị cậy khoẻ, cậy xinh, sáng trưa chiều tốt chỉ luẩn quẩn nào gương nào lược. Chơi bời vô độ nên chẳng bao lâu người chị đã gầy khô hơn que củi mặt mũi héo tóp như một xác chết. Người em mang tật: Tay phải co quắp từ thửa lọt lòng, mọi việc như cầm dao, cầm cầy, vốc cơm ăn cũng nhờ ở bàn tay bên trái. Quanh năm chỉ có một bộ váy áo chăn rách như tổ đỉa. Một hôm nọ, trời làm lũ lụt lớn, nước ngập hết làng, cây cỏ lúa, ngô hết chỗ cắm chân, người em bèn ngồi ôm lấy chóp núi đá, kêu trời gọi đất. Mệt quá, người em ngủ thiếp đi ba ngày bẩy đêm liền, thấy em ngủ lặng, người chị ngỡ là em đã chết, bèn cưỡi bè chuối chèo đi, bỏ mặc em trên chóp núi. Người em mở mắt choàng dậy thì nước vẫn chưa rút. Ðợi khi mặt trời đến người em liền kêu to:
- Ơi, ông trời!
Ông trời dừng lại hỏi:
- Cháu muốn gì?
Người em nói:
- Ông cứu lấy chị cháu, chị cháu bị nước lũ nhận chìm mất rồi. Ông cứu được, cháu muốn chị ấy lấy được ông Mặt Trời làm chồng.
Ông mặt trời cười bảo:
- Chị cháu đến nhà tiên ông rồi. Cháu hãy reo hạt này ở chóp đá của cháu thì cháu muốn cái gì cũng được cái ấy.
Nói xong, ông Mặt Trời lại lặn đi. Cũng lúc ấy người chị chèo bè chuối đến gõ cửa nhà Tiên ông, bè chuối giạt lên sân thì người chị hò hét:
- Cho tôi gặp chàng tiên đẹp nhất!
Tiên ông nhìn ra thấy có người con gái lạ, lại đòi gặp tiên, liền mời vào nhà. Người chị nói luôn:
- Tôi không lấy ông đâu, ông già và xấu quá, cho tôi lấy chàng tiên đẹp nhất.
Tiên ông gật đầu bảo:
- ừ!
Nói rồi, Tiên ông khoát tay một cái, lập tức từ trong nhà có một chàng trai đi ra, nắm lấy tay người chị. Chàng trai là dòng họ của Cóc tía, cho nên tiên ông đặt tên chàng là chàng Cóc tía. Từ đấy, vợ chồng người chị sống cuộc sống sung sướng trong cảnh tiên.
Người em gieo cái hạt của ông mặt trời cho vào kẽ đá, nàng lấy bàn tay trái của mình vơ rêu lá, giật cả vạt áo mình phủ cho hạt được nguyên lành. Chẳng bao lâu từ kẽ đá vươn ra một cây bầu, quả to như cái sọt. Nàng lăn bầu xếp ra rìa núi. Núi bầu cứ nối nhau, nối nhau mọc ra, vùng nước lũ cứ thu hẹp dần nhường chỗ cho bầu ở.Một ngày kia, người tiên thấy có nhiều núi nhỏ lên chật cả gầm trời. Vợ chồng Cóc Tía nhìn xuống thì thấy người con gái cầm dao bằng tay trái cứ quần quật bổ bầu ra chia cho mọi người. Người chị nhận ra kẻ ngồi với núi bầu là đứa em của mình, lòng ghen ghét lại nổi lên. Mụ liền kéo tay chồng bảo:
- Cái con què đó còn sống, nó có nhiều bầu kia kìa.
Chàng Cóc Tía chưa kịp hỏi thêm đầu đuôi ra sao thì mụ đã nắm tay chồng bảo nhảy ào xuống các chỏm núi bầu. Nhẩy khỏi nhà trời, vợ chồng hắn hiện nguyên hình một đôi Cóc Tía. Ðôi vợ chồng Cóc Tía ngồi chồm chỗm trên một quả bầu. Người em hỏi:
- Con muốn gì?
Cóc nói:
- Ta muốn nhận mày là em gái.
Người em lắc đầu:
- Chị ta lên trời lâu rồi.
Cóc bảo:
- Tao là chị đây, còn đây là anh rể của mày.
Người em ngồi nghe Cóc Tía vợ kể lại chuyện cũ gặp lũ to, chèo bè chuối lên trời ra sao... Nghe mãi rồi tin lời Cóc là phải. Người em liền nhận anh chị và cho ở chung trên ngọn núi cùng chăm nom dây bầu với mình. Khi ấy, ông Mặt trời đi qua, dừng lại nói với người em:
- Anh chị đã về với cháu đấy.
Người em nói:
- Vâng.
Ông mặt trời bảo:
- Bây giờ ta cho cháu một người chồng, cháu hãy bổ quả bầu xấu nhất ra thì gặp chồng.
Người em liền bổ quả bầu vặn vẹo xấu xí, vỏ bầu tách ra thì có một chàng trai khôi ngô, tuấn tú hiện ra nhận là chồng của người em, Hai vợ chồng người em lại lấy quả bầu xếp bậc xuống thấp dần. Họ xếp quả bầu đến đâu thì mực nước lui xuống đến đó. Ðồng ruộng làng mạc lại hiện về như xưa. Bà con làng xóm trở về làm ăn sing sống yên ấm.
Cũng từ đấy vợ chồng Cóc Tía được người em đưa xuống cùng ăn ở, làm lụng với dân bản. Người chị không còn ghen ghét với em gái như xưa nữa.
Trích truyện cổ tích
Subscribe to:
Posts (Atom)